Điềm lành báo những hạt xá lợi
Khi bước vào tuổi 70, sức khỏe không còn được như trước, những chuyến hành trình thuyết giảng đạo Phật, cứu độ chúng sinh của người mới dừng lại. Lão Hòa thượng quay về ngôi chùa đầu tiên mà mình đã dựng lên để tu luyện pháp môn mà cả đời theo đuổi.
Như lời của Đại đức Minh Pháp, sư Thiện Huê là người cởi mở, chân thành, tha thiết. Khi ở chùa Niệm Phật dù công việc phật sự rất nhiều nhưng lúc nào lão Hòa thượng cũng quan tâm đến mọi người. “Thầy xuống bếp nấu cơm cho phật tử ăn, dù khi đó tuổi đã trên 70. Chúng đệ mời Hòa thượng lên phòng nghỉ, nhưng thầy đã gạt đi, ngài ôn tồn bảo: “Đó là việc của thầy, không cần các con lo, mà hãy lo việc tu hành của các con đi”. Và đi kèm theo đó là những lời khuyên giữ tâm trong sáng.
Đối với phật tử, Hòa thượng ít dùng “khẩu giáo” mà thầy có cách dạy mọi người bằng “thân giáo”, đó là những câu nói thực tế nhưng lại hàm chứa ý nghĩa cao siêu cho mọi người khắc sâu vào tâm trí”, Hòa thượng Thiện Huê dùng chính đức độ để cảm hóa mọi người.
Đại đức nhớ lại, sư phụ dù tuổi cao sức yếu nhưng thầy vẫn ngồi ăn cùng mâm với đại chúng. Ngay cả những ngày sư Thiện Huê bị ốm. Lúc đó, Đại đức và mọi người khuyên Hòa thượng ăn chế độ riêng để phù hợp tuổi tác và sức khỏe. Tuy nhiên, Hòa thượng không nghe.
“Chính lối sống bình dị, gần gũi ấy đã xóa mọi khoảng cách giữa thầy với phật tử. Vì vậy, trong tâm trí của mọi người Hòa thượng như hiện thân của bậc hiền nhân trong cuộc đời tạm giả”, Đại đức tâm sự.
Hòa thượng Thiện Huê bước sang tuổi 80, người thực hiện việc trùng tu chùa Niệm Phật, nhưng việc xây cất mới hoàn thành được 80% thì ngài bị lâm bệnh nặng phải đưa vào bệnh viện điều trị. Các bác sĩ sau khi thăm khám cho biết, Hòa thượng bị bệnh ung thư gan trong thời kỳ cuối. Đó là năm 2002. Bác sĩ tiên lượng Hòa thượng còn sống tối đa là 3 tháng, nhưng 7 tháng sau ngài mới về cõi Tây phương. Đây là điều làm các bác sĩ từng điều trị cho Lão Hòa thượng phải ngạc nhiên.
Khi ấy, dù biết mình không còn sống được bao lâu nữa nhưng sự Thiện Huê vẫn an nhiên niệm Phật. Sau thời gian nằm viện, Hòa thượng xin về chùa an dưỡng không nằm viện nữa, ngài nói với chúng đệ tử: “Về chùa khi nào Phật rước thì hay, thầy không muốn chết ở trong bệnh viện”.
Hòa thượng Thiện Huê về chùa hôm trước thì hôm sau (ngày 12/7/2001 – âm lịch) là ngày giỗ của cụ bà thân mẫu.
Sáng sớm hôm ấy, ngài đã đích thân đi chợ mua thực phẩm và xuống bếp nấu thức ăn để cúng giỗ mẹ mình. Lễ Vu Lan năm ấy, tuy cơn đau bạo bệnh hoành hành nhưng ngài vẫn an nhiên lên chánh điện cử hành làm lễ. Cho đến tối ngày 24/7, Hòa thượng đã trút hơi thở cuối cùng, ra đi một cách nhẹ nhàng.
Kể lại những điềm báo về Lão Hòa thượng để lại xá lợi, Đại đức nói: “Điều kỳ lạ là lúc lâm bệnh thì hai gò má của thầy hóp vào nhưng khi về cõi vĩnh hằng thì hai gò má lại từ từ căng đầy thịt, những nếp nhăn đã biến mất. Nhục thân của Hòa thượng sau 8 tiếng mới nhập kim quan nhưng thân thể của ngài vẫn mềm mại, hồng hào và khuôn mặt tròn trịa, toát lên vẻ bao dung nhân từ. Đặc biệt hơn nữa là lúc tẩm liệm để nhập kim quan, chúng tôi thấy ở ngực thầy vẫn còn hơi ấm và hơi ấm này rất khác lạ với hơi ấm bình thường”.
Biết đây là điềm lành, chúng đệ tử trong chùa đã tiến hành lễ hỏa thiêu nhục thân của Lão Hòa thượng. Khi thu góm tro cốt mọi người phát hiện ra rất nhiều xá lợi, hình dạng và màu sắc khác nhau của sư Thiện Huê để lại. Trong đó, xá lợi xương là nhiều nhất. Có rất nhiều xá lợi hình tròn nhỏ bằng hạt cải với đủ mầu sắc óng ánh dính chặt thành một chuỗi dài trên mảnh xương như một chuỗi hạt ngọc trai.
Đặc biệt, có một viên xá lợi hình đài hoa sen tám cánh cỡ bằng ngón tay cái, màu trắng như hoa tuyết. Trên mỗi cánh hoa sen là chữ Tam, ý nghĩa là Tam bảo: Phật, Pháp, Tăng; chứng tỏ rằng đây là điều kỳ diệu trong cuộc đời tu hành của Đại lão Hòa thượng hết lòng vì chúng sinh.